Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

CÔ VÂN ANH




1. Năm tôi học lớp 3, cô chủ nhiệm dạy chúng tôi hầu hết các môn, trừ hai môn Thể Dục và Mĩ Thuật.
Về môn Thể dục, thì có một thầy mới chuyển về trường phụ trách. Thầy có giọng nói nhẹ lại rất vui tính, nên chúng tôi rất quý thầy. Nhưng mông Mĩ thuật thì khác, nó được một cô giáo cũ trong trường phụ trách. Cô tên Vân Anh, và goài dạy chúng tôi cô còn chủ nhiệm lớp 5A. Các anh chị kể cô rất nhiều, lời tốt thì ít mà lời không hay ho thì nhiều.
- Em thấy không, cô luôn mang theo một cái thước to. Cái thước đấy mà đánh thì... -Một chị lớp 5 chau mày tỏ vẻ rùng mình.
Tôi cũng run người. Tôi không thích cô Vân Anh, lại càng không thích tiết học của cô. Nhưng tôi vẫn phải học, một tuần "những" hai tiết. Thật là một cơn ác mộng!

2. Thứ 4, chúng tôi có tiết học của cô. Lớp tôi im phăng phắc khi cô bước vào.
- Hôm nay cô cho các em vẽ tranh tự do!
Lớp tôi vẫn im ắng, không một tiếng động.
- Các em mở vở ra vẽ, gần cuối giờ cô sẽ thu vở chấm điểm! - Cô Vân Anh nói tiếp.
Tôi cầm bút chì loay hay vẽ rồi tẩy, tẩy rồi lại vẽ. Cứ như vậy cho tới lúc cô nói: "Mười phút nữa cô sẽ thu vở!", tôi mới cuống tay vẽ được vài bông hoa, vài đám mây, vài cái cây, một ngồi nhà. Rồi tô màu.
Sau đó, lớp trưởng đi thu vở để cô chấm bài. Trong lúc hồi hộp đợi tiếng trống ra chơi, tôi quay sang đứa bạn bên cạnh hỏi nhỏ:
- Mày vẽ gì thế?
- Tao trang trí hình tròn. - Đứa bạn thản nhiên đáp lại.
Tôi "ừ!" một tiếng, rồi vỗ vai đứa bàn trên định thăm dò thêm. Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi gì, thì bất giác giật mình.
- Em...Hải! - tiếng cô Vân Anh to, rõ.
Tôi đứng dậy, mà cảm tưởng như trong người không còn một giọt máu. Cô vừa gọi tên tôi, vậy là phen này thì tôi chết chắc.
- Đây là vở của em? - Vừa nói cô vừa quay quyển vở vẽ của tôi lại cho mọi người xem. Tôi khẽ nhìn lên, miệng lí nhí:
- Dạ!
- Em chỉ vẽ được vậy? - Cô vừa hỏi vừa bước xuống chỗ tôi - Em xoè tay ra, cô xem!
Tôi giật bắn cả người. Và ngay tức khắc lời của một chị lớp 5 hôm nào hiện lại trong đầu tôi. "Phen này, mìnhăn đòn thật rồi!", tôi lí nhí trong miệng.
Tôi đưa tay ra, hai mắt nhắm chặt không dám nhìn. Chuyện gì sẽ xảy ra, khi cái thước to đùng ấy vụt vào tay tôi? Tôi cảm thấy ân hận vì hành động của mình vài phút trước.

3.Cô Vân Anh đột nhiên cầm lấy tay tôi.
- Đúng như cô nghĩ...
Tôi mở mắt, khẽ hỏi cô:
- Cô không vụt em ạ?
- Sao cô phải vụt em?
- Không phải cô vừa thấy em nói chuyện và cô định phạt em sao ạ?
Cô Vân Anh nhìn tôi cười. Cô trở về ghế ngồi.
- Cô chưa bao giờ đánh học sinh. Cô bảo em xòe tay ra vì cô muốn xem em có bao nhiêu hoa tay, bức tranh phong cảnh của em rất xấu!

Cô cho tôi ngồi xuống, nhưng tôi vẫn chưa hết sợ. Cô Vân Anh không như các anh chị lớp 5 đã nói. Tôi cũng thật cả tin vì đã nghe lời các chị ấy. Và điều duy nhất mà tôi thấy ở cô Vân Anh là cô có một bàn tay rất ấm và thân quen, như đôi tay của mẹ tôi vậy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét