Cuộc sống là một món quà. Đôi lúc, vì nhiều lý do khiến ta quên đi điều đó. Nhưng không bao giờ là quá muộn để bắt đầu một cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Đọc cuốn sách này vì em trai (mà cũng là [bạn văn chương] ) của mình cực kỳ thích nó. Vậy là mua, rồi lặn lội xin gặp tác giả để trò chuyện và tiện xin chữ ký gửi tặng cho em.
Phải nói thế nào nhỉ, sách hay, màu xanh như những áng mây nhưng bên trong (tức là sách có hai bìa) bìa trong cứng cáp bên ngoài lại mềm mỏng như nhắc nhở người đọc ngay từ cái nhìn đầu tiên: Tưởng vậy mà không phải vậy đâu nhé. Bên ngoài hiện đại còn bên trong hàng chữ “Người ngủ thuê” như kéo người ta về ký ức xa xăm bởi font chữ cổ điển hơn trên nền bìa trắng muốt.
Nội dung sơ lược cho những ai có ít thời gian theo dõi: Câu chuyện xoay quanh Phi, một chàng thanh niên trẻ, đang sống những ngày tháng buồn chán và vô định của cuộc đời. Cuộc sống cứ thế trôi qua trong căn phòng trọ chật hẹp, với một chàng trai không biết làm gì ngoài ngủ và ngắm một con nhện chắc cũng đang chán nản với việc cả ngày giăng mạng lên trần nhà.
Tình cờ Phi tìm thấy "Trung tâm kết nối và chia sẻ thời gian Happy Time" và nhận một công việc khá đặc biệt: Ngủ thuê. Với công việc này, cậu sẽ được gắn vào cơ thể một "connector" (máy kết nối) với vai trò phát tín hiệu. Một connector khác với vai trò nhận tín hiệu sẽ được gắn vào cơ thể khách hàng. Toàn bộ năng lượng mà cơ thể Phi sản sinh ra trong khi ngủ (để hồi phục sau một ngày làm việc) sẽ được truyền sang cơ thể khách thông qua connector. Vậy là, nhờ công việc này một số người không cần ngủ mà vẫn cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh. Còn một số người "không biết làm gì ngoài ngủ" sẽ kiếm được một khoản thù lao từ một việc mà không ai ngờ tới.
Kể từ khi đó, một ngày của Phi được chia làm nhiều khung giờ khác nhau, giờ để ngủ cho mình và giờ để ngủ thay người khác. Cậu gần như chẳng để ý gì đến thế giới bên ngoài, trừ những phút ít ỏi vào buổi sớm mai khi chàng trai đưa mắt nhìn sang ban công nhà đối diện, nơi cô bé hàng xóm hiền lành thi thoảng lại đặt lên bàn một lọ hoa tươi.
Ban đầu khi nhận công việc này Phi cứ nghĩ rằng những khách hàng của cậu sẽ rất hạnh phúc khi tiết kiệm được thời gian ngủ để làm những việc họ thích. Chắc cuộc sống của họ sẽ có ý nghĩa hơn nhiều. Nhưng khi có cơ hội tiếp xúc với khách cậu mới thấy được những góc khuất bên trong khoảng thời gian đó.
Đối với Trang Phương - cô tiểu thư đài các, xinh đẹp; đó là khoảng thời gian cô vắt kiệt sức lao động của bản thân để mong đạt được thật nhiều thành tựu. Chỉ có vậy cô mới thoát khỏi cái bóng của cha mình, thoát khỏi mặc cảm một đứa con gái như cô chỉ là một "vật thế thân" đối với sự nghiệp đồ sộ mà cha cô để lại. Cô gái đã quá mệt mỏi nhưng vẫn cố gồng mình...
Đối với Dũng - một đại gia trung niên mới nổi, đó là khoảng thời gian ông ta dành để hưởng thụ thành quả đạt được sau bao năm bôn ba trên thương trường. Chính mặc cảm nghèo khó đã khiến ông ta lao đầu vào kiếm tiền như điên mà không hề quay đầu nhìn lại. Để rồi sau từng ấy năm vất vả thứ trong tay ông ta có chỉ là... tiền. Con người ấy lại lao vào hưởng thụ, coi đó như một việc làm đích đáng.
Đối với Băng - một cô gái gọi cao cấp, đó là những đêm đáng sợ, khi những người đàn ông dày vò lên thân xác cô. Cuộc đời cô là chuỗi bi kịch với tất cả: sướng - khổ - bi - hoan - tan - hợp. Chúng đã cùng nhau đẩy cô vào ngõ cụt không có lối ra.
Dù là người thuê người khác ngủ thay hay "người ngủ thuê" thì tất cả bọn họ đều không hạnh phúc với cuộc sống này. Họ chỉ đang "tồn tại" chứ không hề "sống" thực sự. Bởi cuộc sống của họ đâu có niềm vui, đam mê và khao khát.
Đọc mới thấy thấm những cô đơn của người trẻ, những loay hoay với nhiều điểm đích không đầu không cuối của họ, trơ trọi tới mức nào. Kết thúc là những sự lựa chọn cho cuộc sống của chính từng người thấy người ta thảng thốt muốn sắp xếp lại ngay tuổi trẻ của mình, hay cuộc sống của chính mình.
Về tác giả- một người khiến người khác “đứng hình”
Gặp anh trong quán “Cộng” với khoảng không gian bên cửa sổ nhỏ, cả quán ồn ào, riêng anh lặng lẽ. Nhưng đúng là phải dùng từ “đứng hình” mới cận nghĩa nhất mình không nói được gì nhiều bởi cảm thấy đứng trước anh mình không hề biết gì cả. Một người hiểu biết, nhẹ nhàng và từ tốn, ngoại hình mũm mĩm đáng yêu.
Anh bảo chúng tôi cùng đường (đều ở gần trường Nhân văn Hà Nội) có thể đợi anh tới 10h cùng về (vì ngày nào anh cũng bắt xe gần cả nửa vòng thành phố lên quán này, ngồi chính góc này mới viết được) nhưng tôi từ chối. Việc ở lại trong thế giới của một người khác mình cũng không phải đơn giản, nhất là những người có tâm hồn sâu thẳm....
Cập nhật tiếp khi có thời gian nhiều hơn vì cuốn này có nhiều thứ để nói lắm...
Phần nội dung tham khảo của Vnxpress vì mình ngại tóm tắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét